Home » » Truyện Hồng Nhan Bạc Phận

Truyện Hồng Nhan Bạc Phận

Truyện Hồng Nhan Bạc Phận

 Ma đưa lối, quỹ đưa đường. 
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi .

Còn kiếp sống nào đau thương hơn

Sống làm vợ khắp người ta.
Hại thay, thác xuống làm ma không chồng.

MỘT CHUYỆN THƯƠNG TÂM : "BỒ" CUẢ TGĐỐC CTY VICEM TREO CỔ TỰ VẪN TRƯỚC CỔNG NHÀ MÁY XI MĂNG. VICEM TREO CỔ TRƯỚC CTY XI MĂNG - theo nguoiduatin.vn.




Phạm Thị Ngọc Lan, người phụ nữ từng là hoa khôi Thanh Hóa, đã treo cổ tự tử ngay tại công ty xi măng Vicem Tam Điệp, nơi người yêu cô làm tổng giám đốc.

Sáng 19/12, chính quyền thị xã Tam Điệp (Ninh Bình) cho biết, tại công ty xi măng Vicem Tam Điệp (Ninh Bình) vừa xảy ra một vụ treo cổ tự tử. Nạn nhân là chị Phạm Thị Ngọc Lan (SN 1976, trú tại TP. Thanh Hóa), được biết đến với danh hiệu "Người đẹp xứ Thanh".


.Sự việc xảy ra vào trưa 17/12. Phạm Thị Ngọc Lan là cô gái nổi tiếng xinh đẹp, từng đoạt nhiều giải trong các cuộc thi sắc đẹp và một thời rất được “bạn trai” là ông Nguyễn Sĩ Ngọc, tổng giám đốc công ty xi măng Vicem Tam Điệp (Ninh Bình) yêu chiều.

20 năm làm bồ nhí

Phải chứng kiến đứa con gái dứt ruột mình đẻ ra tuy hồng nhan, nhưng lại bạc phận, đang héo dần héo mòn kể từ khi bị bắt giam cho đến khi đã chịu xong án phạt tù trở về với cuộc sống hiện tại.

Bà Đỗ Thị Loan, mẹ của Ngọc Lan chia sẻ, “những ngày ở trong trại tạm giam Công an thị xã Tam Điệp, tỉnh Ninh Bình, con gái bà sống vật vờ, suy sụp hoàn toàn về tinh thần cũng như về thể xác. Trước khi bị bắt Lan xinh đẹp, bản lĩnh và tự tin bao nhiêu thì khi dính án vào trại giam Lan đã từng tự sát quyên sinh một lần nhưng bất thành.


Nhiều lúc Ngọc Lan như vô hồn, điên loạn, có khi phải đi điều trị dài ngày ở bệnh viện tâm thần. Ngày xưa Ngọc Lan xinh tươi như đóa hoa rừng.
Nhưng rồi từ một người con gái có nhan sắc trời ban đó phải ra cơ sự này, xuất phát từ mối tình ngang trái với ông Nguyễn Sỹ Ngọc - tổng giám đốc Cty TNHH MTV xi măng Vicem Tam Điệp, Ninh Bình.

Năm 1993, đang là cán bộ của công ty đóng tại Thanh Hóa, ông Ngọc đã dùng lời hoa bướm gạ gẫm Ngọc Lan, khi ấy Ngọc Lan chỉ mới 18 tuổi cái tuổi đẹp nhất của đời con gái.

Cũng từ đó Lan dính với Ngọc suốt 20 năm cho một cuộc tình vụng trộm, tưởng chừng như không một ai có thể chia cắt được tình cảm của cô và Ngọc. Nhưng thói trăng hoa, ích kỷ của Ngọc chưa dừng lại ở đó. Khi “đã no xôi chán chè”, Ngọc lại lén lút quan hệ bất chính với một cô gái trẻ hơn Lan đến hơn chục tuổi là Nguyễn Thị Huệ, (SN 1988), là nhân viên xưởng nước khí nén Cty xi măng Tam Điệp (XM TĐ).
Sau khi cặp với Huệ, nhiều lần ông Ngọc đòi Lan đưa tiền đi tiếp khách, nhưng thực chất là khi Lan đưa số tiền đó cho ông Ngọc, ông Ngọc đã dùng số tiền đưa người tình mới đi khách sạn.

Cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra, Lan bắt đầu phát hiện ra sự thật phũ phàng này và đã lên tiếng nhưng ông Ngọc cố tình phủ nhận mối quan hệ với Huệ. Cho đến tháng 2/2011, trong một lần gặp trực tiếp với cô Nguyễn Thị Huệ, Lan đã ghi âm được lời nói của Huệ về mối quan hệ tình cảm bất chính với Ngọc.
Trong cuộc nói chuyện, Huệ thừa nhận là đã cùng Ngọc “ân ái” tại khu Vạn Chài, Sầm Sơn, Thanh Hoá (đêm 19/2/2011).

Khi Lan đến cơ quan nơi ông Ngọc công tác để làm rõ ngọn nghành sự việc thì đã bị Ngọc đã đánh cho tại phòng làm việc của mình vì tội “ dám nói thật đời tư của ông ở công sở”.

Quá bức xúc, Lan buộc phải đưa đoạn băng ghi âm ra để làm bằng chứng và yêu cầu Ngọc chấm dứt mối quan hệ này nếu muốn tiếp tục với Lan. Trước những bằng chứng không thể chối cãi, Ngọc đã đưa ra yêu cầu là đề nghị Lan đòi lại số tiền mà Ngọc đã đưa cho Huệ trong lần đi hú hí với nhau ở Sầm Sơn.

Tin lời người tình, Lan đã nhắn tin cho Huệ và đề nghị Huệ trả lại số tiền 20 triệu đồng lại cho Ngọc. Huệ đã đồng ý trả số tiền trên cho Lan, qua tài khoản của người em họ. Lợi dụng đoạn băng ghi âm mà chính Ngọc đã bày ra cho Huệ để đưa người tình là Lan vào vòng lao lý (băng ghi âm khi Lan nói chuyện với Ngọc để đòi lại số tiền 20 triệu đồng đã bị Huệ ghi âm lại), Ngọc và Huệ đã lập một kế hoạch rất bài bản tố cáo Lan về tội “cưỡng đoạt tài sản”.

Với kịch bản đã dựng sẵn của Ngọc và Huệ, cùng với băng nghi âm mà Huệ đã có được, nhanh chóng Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã vào cuộc khép Lan tội danh “cưỡng đoạt tài sản” số tiền 20 triệu đồng của Huệ.

Cứ thế, 20 năm trong thân phận “vợ bé” hay đúng hơn là bồ nhí, từ một thiếu nữ xinh đẹp, một giáo viên tiểu học với bao hoài bão, Ngọc Lan phải ngậm đắng nuốt cay suốt 20 năm qua.

Theo bị cáo Lan, thời điểm mà bị cáo Lan bị tố cáo đã ép Huệ phải đưa số tiền 20 triệu đồng rồi cơ quan CA tống đạt quyết định bắt bị cáo là lúc mà bị cáo Lan và ông Ngọc vừa đi vào TP.HCM để làm thụ tinh ống nghiệm được ít ngày. Ngày 4/1/2012, công an Ninh Bình bắt, rồi quyết định giam giữ Lan tại trại giam khiến việc thụ tinh chỉ được 47 ngày là "sập".

20 năm qua, cứ mỗi dịp cuối tuần, ông Ngọc từ tổ ấm chính thức ở Ninh Bình vào Thanh Hóa sum vầy cùng bồ nhí rồi cả hai đều ăn ở với nhau như vợ chồng khiến cả cơ quan của ông Ngọc đều biết. Đã không được danh chính ngôn thuận, Ngọc Lan lại chịu thêm nỗi đau bị mất quyền làm mẹ do nhiều lần có thai với ông Ngọc, nhưng bị người tình ép phải phá bỏ.
Thậm chí, có lần mang thai đã sáu tháng, nhưng khi phát hiện, người đàn ông ấy đã làm mọi cách buộc cô phải phá bỏ vì không muốn bị ràng buộc con cái, với những lần bị ép đó Lan đều bị Ngọc đe dọa nếu có con Lan sẽ bị mất hết danh dự lẫn sự nghiệp bởi một số lần hai người ân ái với nhau Ngọc đã âm thầm quay lại. Sau nhiều lần phá thai Ngọc Lan đã bị vô sinh.

Cái giá cho một cuộc tình vụng trộm

Bị xúc phạm, ông Ngọc tuyên bố “ăn xong rồi ta sẽ đạp đổ”, mẹ của Ngọc Lan, bà Đỗ Thị Loan kể lại. “Ông Ngọc và cô bồ trẻ là Nguyễn Thị Huệ đã lập ra một kế hoạch qúa hoàn hảo để lừa Lan con gái bà.

Khi thấy con gái tôi muốn giữ “hạnh phúc” là vợ lẽ vì dù gì cũng đã đầu ấp tay gối với nhau từng ấy năm trời, tay Ngọc tỏ vẻ hối hận, thừa nhận với Ngọc Lan con tôi về mối quan hệ mới và lỡ dại “thưởng” cho cô bồ mới số tiền 20 triệu đồng trong một lần hai người (ông Ngọc và Huệ) đi nghỉ mát tại Sầm Sơn, Thanh Hóa. Ông Ngọc đã chủ động đề nghị Ngọc Lan giúp mình đòi lại số tiền đã cho Huệ.

Quá tin miệng chồng hờ, Lan đã nhiều lần nhắn tin cho cô bồ của ông Ngọc là Huệ để đòi tiền và đã buông lời đe dọa chỉ mong sao lấy lại được số tiền mà chồng hờ của mình là ông Ngọc đã bo cho Huệ.
Với những tin nhắn cùng những lời đe dạo cô bồ trẻ sợ hãi nên ngoan ngoãn chuyển tiền qua tài khoản cho Lan, sau khi chuyển số tiền 20 triệu đó bất ngờ Huệ đã làm đơn tố cáo Ngọc Lan về tội cưỡng đoạt tài sản, nhưng thực ra đó chỉ là cái bẫy mà ông Ngọc và cô người tình trẻ tên là Huệ đã đã âm mưa tính sẵn để hại đời con gái tôi” .

Rất nhanh chóng với mối quan hệ rộng của Ngọc, Công an thị xã Tam Điệp vào cuộc điều tra thụ lý vụ án, công an thị xã Tam Điệp đã bốn lần gửi giấy triệu tập Ngọc Lan. Trong các lần đó Lan đều một mực kêu mình bị oan và bị lừa nên Ngọc Lan không chấp thuận những giấy mời mà cơ quan công an đưa ra để mời cô về làm việc.

Đến đầu tháng 1/2012, Công an thị xã Tam Điệp vào Thanh Hóa để bắt giam Ngọc Lan khi đó con gái tôi bị khép vào tội “cưỡng đoạt tài sản” theo quy định tại khoản 1 - điều 135 của Bộ luật Hình sự.

Sau hai ngày xét xử, ngày 26/9/2012, Hội đồng xét xử sơ thẩm TAND thị xã Tam Điệp đã tuyên án 12 tháng tù giam đối với bị cáo Phạm Thị Ngọc Lan về tội “cưỡng đoạt tài sản”. Sau khi con tôi kháng cáo, ngày 6/12/2012, trong phiên tòa phúc thẩm, bị cáo Ngọc Lan lại bị đề nghị tăng thời gian phạt tù từ 12 tháng lên 21 tháng tù giam.

Sau gần hai năm ngồi tù, đầu tháng 10 vừa qua Lan được trả tự do. Trở về với hai bàn tay trắng, chỉ còn lại nỗi cay đắng trong lòng khi một người mà cô để trao trọn cả đời con gái đã lừa cô và tống cô vào tù như thế, về nhà rồi cửa nhà Ngọc Lan lúc nào cũng đóng chặt, cô không muốn tiếp xúc với ai.

Người mẹ già như tôi chỉ biết khuyên con “cố gắng làm lại cuộc đời”. Bà nói trong nỗi giày vò, ân hận: “Lỗi của gia đình là không khuyên can con gái quyết liệt từ những ngày đầu mới vướng vào cuộc tình phi pháp này”.

Vụ việc của con gái bà là tiếng chuông cảnh tỉnh cho những cô gái đang đánh đổi tương lai bằng vật chất từ những mối tình không được xã hội và pháp luật công nhận.

Nhưng cái giá phải trả cho cuộc tình vụng trộm kéo dài hơn 20 năm của một cô gái với bao ước mơ hoài bão là quá đắt, khi mang cái vốn tự có của mình để đánh đổi lấy tương lai nhưng lại bị kẻ phụ bạc lừa cho phải vướng vào vòng lao lý, để giờ đây phải mang “thân tàn ma dại” là kẻ đi tù về với tội danh mà ít ai ngờ đến còn kẻ phụ bạc kia vẫn đang còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Trọng Sơn - Phong Trần - Linh Sang



TRUYỆN NGẮN : PHẬN HỒNG NHAN của NGUYỄN QUANG LẬP


Mình kém chị Kim tám tuổi, ở cùng xóm với chị. Hai tuổi chị cõng đi bắt chuồn chuồn, đi hái lá me quanh những hàng rào lối xóm. Bốn tuổi chị dắt ra bờ sông, chạy lon ton dọc bờ sông đuổi bắt những con còng gió bé xíu. Thỉnh thoảng chị bế xốc lên trợn mắt nhìn mình, nói cu Lập yêu chị không, mình nói yêu. Chị cười, hôn mình chùn chụt mấy cái liền.

Chị Kim hay hát lại hát hay, hộidiễn văn nghệ của huyện năm nào cũng có mặt chị. Đêm nào có hội diễn chị đều dắt mình đi theo, cho ngồi ở cánh gà. Chị múa và hát, thỉnh thoảng còn đóng kịch, lấy nhọ nồi vẽ râu vẽ ria trông rất tức cười. Mỗi lần xong tiết mục chị lại chạy vào cánh gà bẹo má mình, nói răng không vỗ tay hoan hô chị hả hả?

Rồi chiến tranh, nhà mình sơ tán lên làng Đông, nhà chị Kim chạy lối nào không biết. Từ đó không có ai dắt mình đi chơi nữa. Mình cũng quen dần chơi một mình, lối chơi thành nếp cho đến bây giờ. Đôi khi mình cũng nhớ chị Kim, thèm được chị dắt đi chơi nhưng chỉ thoáng qua chút xíu rồi cũng quên luôn. Nhiều đêm mình chiêm bao thấy chị, mừng hết lớn. Tỉnh dậy không thấy chị đâu, buồn ngẩn ngơ. Ngủ một giấc sáng mai thức dậy là quên.

Năm mười hai tuổi, một tối mùa hè nghe tin có văn công về diễn ở làng Hướng Phương, con nít trong làng kéo nhau đi xem, tất nhiên mình đi đầu tiên. Sân khấu ngoài trời có đến vài ngàn người xem. Tụi mình con nít, phải vất vả lắm mới len lên được hàng đầu để xem cho rõ. Len tới nơi, ngồi xem một lúc mới phát hiện ra hai cái vạt áo của mình bay đi đàng nào rồi.

Tối đó múa hơi bị nhiều, nhiều người kêu ầm lên, mình thích múa vẫn ngồi xem say sưa. Đến điệu múa Bảo vệ biển trời, mình phát hiện cái cô múa đầu đàn rất giống chị Kim. Mình đứng vụt lên cốt để chị Kim trông thấy, xem chị có nhận ra mình không. Vừa đứng lên ba bốn người ngồi sau thi nhau túm áo kéo bắt xuống. Mình đành ngồi xuống, cứ nhấp nhổm không yên.

Màn múa kết thúc mình vọt ra khỏi bãi, chạy vòng ra sân khấu mò vào khu vực hậu đài kiếm tìm xem có đúng chị Kim không? Chui qua tấm bạt che hậu đài, mấy cô đang thay phục trang trông thấy mình lập tức rú lên. Hai chú bảo vệ xách tai mình lôi ra, vừa lôi vừa chửi. Một chú còn đá đít một phát thật đau.

Đúng lúc mình bị đá đít ngã dúi, phía sân khấu giới thiệu đơn ca nữ Lê Hoàng Kim. ( Hồi này không ai giới thiệu ca sĩ hay nghệ sĩ, có lẽ sợ nói vậy là không khiêm tốn, hi hi). Mình vọt về phía bãi ngay. Chị Kim đang hát bài Xa khơi. Đúng là chị Kim! Chị Kim trăm phần trăm! Chỉ khác bây giờ chị quá đẹp, hát quá hay. Mình đứng lặng ngắt, tự nhiên nước mắt dầm dề.

Mình đứng chờ cho hết buổi diễn, mọi người về hết rồi mới mò về sân khấu, vừa lúc diễn viên lên xe ca hết rồi. Lượn vòng quanh xe mình vừa chạy vừa gọi chị Kim ơi chị Kim ơi! Chị Kim nhô đầu ra cửa xe kêu to, nói ôi ôi Lập Lập! Xe ca chạy. Chị Kim chỉ kịp hỏi em ở đâu? Mình nói em ở làng Đông. Chị reo lên, nói ôi rứa thì hay rồi. Mai chị còn diễn ở Pháp Kệ.

Chiều mai mình về làng Pháp Kệ thật sớm, người ta đang làm sân khấu mình đã tới đứng ngóng rồi. Chừng như chị Kim cũng đoán mình sẽ đến sớm, chị ra cũng rất sớm. Mình đang đứng ngó quanh chợt có người bịt mắt mình, giật tay ngoảnh lại hóa ra là chị. Chị Kim ôm lấy mình cười rất tươi, nói ôi cu Lập của chị mau lớn khiếp hè, đẹp trai khiếp hè. Mình chỉ biết đứng cười, thực sự hãnh diện. Được cô văn công hai mươi tuổi xinh đẹp hát hay ôm lấy hỏi han thân thiết trước mắt mọi người, thật không gì hãnh diện hơn. Bây giờ mới để ý chị quá đẹp, không biết tả thế nào chỉ biết từ nhỏ đến giờ mình chưa thấy ai đẹp như chị.

Chị Kim cứ ôm riết lấy mình không chịu bỏ ra, chị hỏi liên tù tì, hỏi đi rồi hỏi lại, tuồng như hỏi chỉ là cái cớ để chỉ ôm ấp mình. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy hạnh phúc khi được một phụ nữ ôm ấp. Chán vạn người lớn ôm mình, chỉ có cái ôm của chị Kim mới khiến mình xao động, rưng rưng.

Tối đó diễn xong chị em lại gặp nhau, chị Kim lại ôm riết lấy mình, nhét vào túi mình một đồng, nói học giỏi năm sau chị thưởng hai đồng. Mình nói tối mai chị diễn ở mô. Chị nói ở Quảng Trường, xa lắm, em đừng đi nữa. Tất nhiên mình không nghe, suốt cả ngay mai chỉ trông đến tối để chạy ù về Quảng Trường với chị. Lần đầu tiên mình nhớ một người phụ nữ, nhớ quay cuồng.

Ở Quảng Trường văn công hát hò múa máy thế nào mình cũng không quan tâm, chỉ mong đến tiết mục của chị Kim. Chị tham gia một bài tốp ca nữ, một điệu múa và hai bài đơn ca. Tiết mục đơn ca của chị rất đặc sắc, lần nào cũng được mọi người yêu cầu hát lại. Mình ngồi giữ đám đông hãnh diện vô cùng, muốn hét to lên với mọi người, nói tui quen chị Kim!

Tan diễn mình chạy ù ra phía sau sân khấu, tìm hoài không thấy chị Kim đâu. Khi đoàn văn công lên xe ca rồi cũng không thấy chị đâu. Xe ca chạy, mình lủi thủi bỏ về. Bỗng mình gặp chị Kim ngay lối vào sân bãi, chị đang cầm tay anh bộ đội nói cười líu lo. Mắt mình tối sầm, mặt mày nóng bừng.

Lúc đầu mình định rẽ sang lối khác tránh mặt chị Kim, sau, mình quyết định cúi gầm mặt đi thẳng về phía hai người. Chị Kim thấy mình liền kêu to, nói Lập Lập, Lập ơi! Mình như điếc cứ cúi gầm mặt đi. Chị Kim đuổi theo, mình bỏ chạy. Chị Kim vừa chạy vừa gọi, mình vừa chạy vừa khóc.

Từ đó đến mười năm sau mới gặp lại chị, lúc này mình đã là chàng trai hai hai tuổi. Mình đi Huế, xe đến phà Gianh mình thấy một người đàn bà rất giống chị Kim, ăn mặc nhếch nhác, tay ôm đứa con nhỏ tay xách túi du lịch rách đang đi xuống phà. Xe dừng, mình nhảy xuống đuổi theo. Phà đã rời bến được một quãng, mình vẫn nhìn rất rõ chị Kim bèn vừa vẫy vừa gọi, nói chị Kim chị Kim! Chị giật mình ngoái lại, thấy mình chị vội vàng ôm con len lên phía trước.

Mình không hiểu vì sao chị Kim lại tránh mặt mình. Một năm sau về quê gặp thằng bạn học thời phổ thông là thằng Đại Phúc, nó kể chị có chửa với ai đó, đoàn văn công kỉ luật đuổi chị về nhà. Chị ôm bụng về nhà cũng bị ba mạ chị đuổi ra khỏi nhà. Từ đó chị lang thang rày đây mai đó, rất khổ. Mình nói chị làm gì để sống. Thằng Đại Phúc cười, nói e hè, thứ đó chỉ có làm đĩ chứ làm chi. Khi đó mình tức thằng Đại Phúc lắm, chửi nó vô phúc, nói chị Kim mà làm đĩ à, đom đom cứt cứt! Không ngờ thằng Đại Phúc nói đúng, thế mới đau.

Cuối năm 1986 mình đi tàu ra Hà Nội, tình cờ nhặt được tờ báo gói cơm đưa tin thành phố Vinh bắt được ổ mại dâm lớn. Mình không quan tâm lắm mấy cái tin này nếu báo không đăng hình chị Kim với chú thích: Chủ nhà chứa Lê Hoàng Kim. Cái thời còn tong tắng, thật không thể tả được mình bị sốc thế nào, suốt ngày mồm miệng đắng ngắt, ăn gì cũng thấy nhạt hoét. Mình gọi điện cho thằng bạn công an ở Vinh, nó cười hề hề, nói ôi bà Kim này ghê lắm, bỏ chồng làm đĩ rồi lại bỏ chồng làm đĩ ba bốn lần rồi. Bây giờ vừa làm má mì vừa làm đĩ, bốn chục tuổi rồi khách vẫn rất đông, kinh không? Thật mình không thể tin nổi!

Mười năm sau, lại mười năm sau, sao nhịp thời gian này nhiều đắng cay đến thế?

Năm 1996 mình được Care mời làm phim Gió qua miền sáng tối cùng với Thùy Linh, Phan Thị Vàng Anh, Nguyễn Quang Thiêu.v.v… Đây là một phim về HIV và AIDS, trong khi cả nhóm làm phim chẳng ai biết gì HIV và AIDS cả, Care phải mở lớp tập huấn một tháng. Cô Khánh ở Care hỏi mình, nói anh Lập đã gặp bệnh nhân AIDS lần nào chưa, mình nói chưa. Khánh bảo khi nào rảnh em đưa đi gặp gỡ họ. Mình ok liền. Đi để biết chứ gặp bệnh nhân AIDS cứ thấy ghê ghê, mặc dù mình làm phim tuyên truyền không nên sợ hãi xa lánh bệnh nhân AIDS, hi hi.

Khánh có ô tô, cô lái xe đưa mình đến trại phục hồi nhân phẩm hay gì đó không nhớ nữa, ở tít cuối huyện Từ Sơn ( Hà Nội). Đi dọc hành lang mình nhắc Khánh, nói chỉ gặp một hai người thôi nhé, gặp nhiều anh sợ lắm. Khánh cười hi hi, nói em biết rồi, chỉ gặp một người thôi, một hoa hâu miền Trung, chị bị AIDS giai đoạn cuối, cũng sắp đi rồi. Khánh kéo tay mình, nói vào đây anh. Cửa mở, phòng chỉ có một người đàn bà đang ngồi bó gối trên giường bệnh. Mình đứng sững sờ, không ai khác đó là chị Kim!

Khi đó chị Kim chưa nhận ra mình, tới khi Khánh giới thiệu với chị, nói đây là nhà văn Nguyễn Quang Lập thì chí ối một tiếng thật to. Rồi hai tay ôm mặt chị ngồi khóc nức nở, khóc mãi, không nói được một câu nào.
                                                         
                                                                      NGUYỄN QUANG LẬP

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Home | Nhà đẹp | Trần Thạch Cao | Đá Granic | Sơn nhà| Rao Vặt | Email| ô tô | Call phone: +84987002345 | ATLĐ | Feed | Youtube | Facebook | Twitter | Google+ | Login | Register |