Giữ gìn bao lâu để được hiến dâng trọn vẹn cho chồng vào đêm tân hôn, nhưng giờ đây, đời thiếu nữ của tôi đã bị đánh cắp ngay trong thang máy bởi gã anh rể tồi tệ.
Ngày nhỏ, tôi mắc chứng sợ những khoảng không khép kín, hay có tên khoa học là claustrophobic. Rất ít khi tôi đi thang máy. Hồi là sinh viên năm thứ ba, tôi được mời cộng tác với một công ty tư nhân chuyên về du lịch. Vì nói không với thang máy, nên trong ngày đầu tiên tới gặp lãnh đạo cơ quan này, tôi đã mướt mồ hôi trèo lên tầng 12 của tòa nhà. Kết quả là trễ hẹn và để lại ấn tượng xấu với chị giám đốc nhân sự.
Thật chẳng ngờ, cuộc sống sau này của tôi lại có nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, tủi nhục cũng có với chiếc thang máy. Tôi và bạn trai quen nhau cũng chính trong khoảng không bó hẹp này. Ngày đầu tiên chân ướt chân ráo tới công ty, tôi đã đánh liều lao vào thang máy cho đỡ mất mặt với mọi người. Luống cuống thế nào, tôi va phải một anh chàng trông rất phong độ. Anh ấy tên Hiếu, người học cùng khóa với tôi. Thật tình cờ, tôi và Hiếu lại là đồng nghiệp trong công ty này. Ngay khi ánh mắt chạm nhau trong thang máy, tôi đã linh cảm sẽ gắn bó lâu dài với anh.
Hình minh họa |
0 nhận xét:
Post a Comment