Mênh mang chiều mây phủ, tản mạn kiếp du mục giữa bầu trời cùng tháng năm. Cơn gió thầm đợi chờ mùi hương tuổi trẻ, ta thầm chở những đong đầy về ủ ướt cả tuổi xuân…
Có nốt nhạc trầm vang bên đồng cỏ lạc loài những mùi mơn mởn non. Có nốt nhạc nhẹ vơi, như tiếng hát của một cô gái trẻ, bên con đường mòn lồi lõm. Phía xa xa có con đò vắng bên sông, bình yên lặng lẽ với xuôi ngược bến thôi.
Có những âm thanh mang một cảm xúc lạ, giữa hoang hoải đồng xanh. Có tiếng những bước chân thơ thẩn trở về, sau những tháng ngày dài vội vã cuộc sống ta như tạm dừng lại nghỉ ngơi.
Tìm một tiếng bình yên với quê nhà, tìm trong màu khói lam bông thạch lựu đỏ chói cả những ngày hè nắng oi. Có con chim sâu vẫn nhảy nhót phía sau vườn nhà ai, tìm trong giọt nắng những hương thơm của từng đóa sen hồng đang tỏa khẽ…
Thế là mùa lại về mơn trớn trong tất cả, những cảm xúc với tháng năm trong ta như cũng lại trở về. Bình yên, lắng sâu, ngập ngừng như hoa mộng tất cả.
Trong nét bình yên của bờ phố, ta chạy về ươm mình với dải đất quê hương. Tạm gác những xô bồ, gác những tiếng lòng mời gọi nơi phố thị hào nhoáng kia. Ta về tìm trong những nét mộc mạc của mái quê, bên những tiếng cười đùa ai dung dị.
Chẳng còn bận tâm khi cuộc đời lại còn gì, được những gì và mất đi những gì. Cứ mặc cho ngày bình yên bên tiếng sáo, mặc cho tấm mây chở nắng dội vào thân gầy những giọt mồ hôi rong ruổi rơi.
Mặc cho những hạt nước mát trong veo của những cơn mưa giông đầu hạ, cứ đến và chút xối xả lên tâm hồn mơn man. Những cảm xúc xưa trở lại, ta và cuộc sống lại tìm thấy nhau trong hai tiếng bình yên.
Chẳng mấy khi ngồi mà nghĩ chỉ cho mình thôi. Chẳng mấy khi thôi không thèm màng tới những thứ tình cảm xót xa, đớn hèn.
Ngày ngày từng vệt xước cào cấu thân ta những đắng cay. Ta đi qua yêu thương và chiêm nghiệm ra nhiều điều hơn từ ấy.
Để hôm nay, khi tất cả chỉ là một thứ cảm xúc ta đã bão hòa, ta không cho phép tâm trạng mình như thế. Và ta đã chọn cho mình cách trở lại những kí ức nơi quê hương bình thường. Đơn giản, và bình dị nhất… thế thôi.
Thả tâm hồn vào đồi vải, chờ cho ngày lũ ong mang mật về sẽ rộ nở hoa. Thả cho tất cả những ưu tư kia rớt khẽ với những triền đồi. Ngày ta vương vội chút trầm tư nghiêng mình vào nắng, để bóng đêm về, gió đưa ta tản mạn cùng trăng.
Thi vị mình cho mảnh đất tạo ra những con người mộc mạc. Ta quê hương, và hàng rào hoa phù dung vẫn khe khẽ nở, nơi cánh cổng căn nhà cổ phía cuối con đường mòn xa. Vẫn gọi khe khẽ tên nhau trong những kỉ niệm, tưởng chừng đã tàn phai theo nhan sắc, của một thoáng tên người. Ta cũng tạm thấy xa rồi, thuở mơ màng vì ánh mắt ấy đầy kiêu xa…
Hôm nay, ta chỉ dành riêng cho mình thời gian mà gảy khẽ phím đàn trời. Nhìn đám mấy trắng bềnh bồng về trong cánh gió chở vạt nắng gầy vai. Nhìn cánh chim trời lặn lội từ miền xa xôi tìm lại. Màu vàng như ấp ủ ngày tươi mới hơn. Chờ cho cây lúa sẽ ươm đầy mùi cốm non ngào ngạt quê. Thổn thức gợi ý tìm một cõi riêng nhẹ nhõm đến nao lòng…
Vì cuộc đời là những nốt nhạc bay, là những cơn sóng âm thanh gõ khẽ trên những bình yên phận người. Là tiếng bi ai trong chút hậm hực lòng mê, biết sao cho vừa tròn, trọn vẹn cho tất cả.
Ta chỉ tìm cho riêng mình chút bình yên nơi ta ấy, sao cho thứ âm thanh lòng mình nhẹ nhõm nhất mà thôi...
Từng vạt tóc trong ngày cánh phượng rơi, tấm áo trắng dài tha thướt cả con đường quê mòn mỏi. Kỉ niệm mực tím với con bướm vàng bay, với vòng xe đạp cũ quay tròn trên từng đôi chân. Với góc tĩnh là sân trường tỏa nắng…
Ta đang ru mình, với những nốt nhạc trầm bổng của kí ức xanh màu, ta ngày ấy. Để nồng nàn đến thật khẽ từ tâm, để cho những nhọc nhằn, những toan tính sẽ toát ra hoàn toàn và an nhiên bay đi khỏi cơ thể.
Cho tiếng vu vơ giữa trời, ngày lại qua ngày, ta hát khẽ với tháng năm…
Trở về thôi… cung nhạc trầm ta từng thấy một thời đầy bỡ ngỡ, ta với ta. Con người với con người. Tâm hồn với tâm hồn, và cuộc sống với dung hòa những cảm xúc riêng tư, để cho nốt nhạc cuộc đời bay...
Nguyễn Thanh Hải
Ảnh: Sưu tầm & Internet
Có nốt nhạc trầm vang bên đồng cỏ lạc loài những mùi mơn mởn non. Có nốt nhạc nhẹ vơi, như tiếng hát của một cô gái trẻ, bên con đường mòn lồi lõm. Phía xa xa có con đò vắng bên sông, bình yên lặng lẽ với xuôi ngược bến thôi.
Có những âm thanh mang một cảm xúc lạ, giữa hoang hoải đồng xanh. Có tiếng những bước chân thơ thẩn trở về, sau những tháng ngày dài vội vã cuộc sống ta như tạm dừng lại nghỉ ngơi.
Tìm một tiếng bình yên với quê nhà, tìm trong màu khói lam bông thạch lựu đỏ chói cả những ngày hè nắng oi. Có con chim sâu vẫn nhảy nhót phía sau vườn nhà ai, tìm trong giọt nắng những hương thơm của từng đóa sen hồng đang tỏa khẽ…
Thế là mùa lại về mơn trớn trong tất cả, những cảm xúc với tháng năm trong ta như cũng lại trở về. Bình yên, lắng sâu, ngập ngừng như hoa mộng tất cả.
Trong nét bình yên của bờ phố, ta chạy về ươm mình với dải đất quê hương. Tạm gác những xô bồ, gác những tiếng lòng mời gọi nơi phố thị hào nhoáng kia. Ta về tìm trong những nét mộc mạc của mái quê, bên những tiếng cười đùa ai dung dị.
Chẳng còn bận tâm khi cuộc đời lại còn gì, được những gì và mất đi những gì. Cứ mặc cho ngày bình yên bên tiếng sáo, mặc cho tấm mây chở nắng dội vào thân gầy những giọt mồ hôi rong ruổi rơi.
Mặc cho những hạt nước mát trong veo của những cơn mưa giông đầu hạ, cứ đến và chút xối xả lên tâm hồn mơn man. Những cảm xúc xưa trở lại, ta và cuộc sống lại tìm thấy nhau trong hai tiếng bình yên.
Chẳng mấy khi ngồi mà nghĩ chỉ cho mình thôi. Chẳng mấy khi thôi không thèm màng tới những thứ tình cảm xót xa, đớn hèn.
Ngày ngày từng vệt xước cào cấu thân ta những đắng cay. Ta đi qua yêu thương và chiêm nghiệm ra nhiều điều hơn từ ấy.
Để hôm nay, khi tất cả chỉ là một thứ cảm xúc ta đã bão hòa, ta không cho phép tâm trạng mình như thế. Và ta đã chọn cho mình cách trở lại những kí ức nơi quê hương bình thường. Đơn giản, và bình dị nhất… thế thôi.
Thả tâm hồn vào đồi vải, chờ cho ngày lũ ong mang mật về sẽ rộ nở hoa. Thả cho tất cả những ưu tư kia rớt khẽ với những triền đồi. Ngày ta vương vội chút trầm tư nghiêng mình vào nắng, để bóng đêm về, gió đưa ta tản mạn cùng trăng.
Thi vị mình cho mảnh đất tạo ra những con người mộc mạc. Ta quê hương, và hàng rào hoa phù dung vẫn khe khẽ nở, nơi cánh cổng căn nhà cổ phía cuối con đường mòn xa. Vẫn gọi khe khẽ tên nhau trong những kỉ niệm, tưởng chừng đã tàn phai theo nhan sắc, của một thoáng tên người. Ta cũng tạm thấy xa rồi, thuở mơ màng vì ánh mắt ấy đầy kiêu xa…
Hôm nay, ta chỉ dành riêng cho mình thời gian mà gảy khẽ phím đàn trời. Nhìn đám mấy trắng bềnh bồng về trong cánh gió chở vạt nắng gầy vai. Nhìn cánh chim trời lặn lội từ miền xa xôi tìm lại. Màu vàng như ấp ủ ngày tươi mới hơn. Chờ cho cây lúa sẽ ươm đầy mùi cốm non ngào ngạt quê. Thổn thức gợi ý tìm một cõi riêng nhẹ nhõm đến nao lòng…
Vì cuộc đời là những nốt nhạc bay, là những cơn sóng âm thanh gõ khẽ trên những bình yên phận người. Là tiếng bi ai trong chút hậm hực lòng mê, biết sao cho vừa tròn, trọn vẹn cho tất cả.
Ta chỉ tìm cho riêng mình chút bình yên nơi ta ấy, sao cho thứ âm thanh lòng mình nhẹ nhõm nhất mà thôi...
Từng vạt tóc trong ngày cánh phượng rơi, tấm áo trắng dài tha thướt cả con đường quê mòn mỏi. Kỉ niệm mực tím với con bướm vàng bay, với vòng xe đạp cũ quay tròn trên từng đôi chân. Với góc tĩnh là sân trường tỏa nắng…
Ta đang ru mình, với những nốt nhạc trầm bổng của kí ức xanh màu, ta ngày ấy. Để nồng nàn đến thật khẽ từ tâm, để cho những nhọc nhằn, những toan tính sẽ toát ra hoàn toàn và an nhiên bay đi khỏi cơ thể.
Cho tiếng vu vơ giữa trời, ngày lại qua ngày, ta hát khẽ với tháng năm…
Trở về thôi… cung nhạc trầm ta từng thấy một thời đầy bỡ ngỡ, ta với ta. Con người với con người. Tâm hồn với tâm hồn, và cuộc sống với dung hòa những cảm xúc riêng tư, để cho nốt nhạc cuộc đời bay...
Nguyễn Thanh Hải
Ảnh: Sưu tầm & Internet
0 nhận xét:
Post a Comment