Em cười cho những sai lầm của tuổi trẻ, cho những bồng bột yêu đương trong quá khứ, và cười để đón nhận một ai đó sắp bước vào thế giới riêng em.
Người ta nhìn em rồi nói " sao em hay cười thế? ". Em tự hỏi buồn hay vui em cũng chẳng thể nào xác định được. Chẳng qua nước mắt đã không còn để rơi. Nụ cười có thể che lấp đi tất cả những sầu muộn trong tâm hồn bé nhỏ của một người con gái. Em gồng mình chống chọi với những nỗi cô đơn. Em tự trấn an bản thân rằng rồi tất cả sẽ ổn, chỉ là lúc này thôi. Rồi sẽ ổn, chỉ là tương lai chưa kịp đến. Chắc chắn ai đó cũng sẽ đang đứng đâu đó đợi chờ em, có phải không?
Hãy học cách mỉm cười sau những nỗi đau... |
0 nhận xét:
Post a Comment